Ngày bố chồng qua đời, chồng vội vã dẫn người phụ nữ khác và con riêng về chịu ta//ng, người vợ lặng lẽ ôm 2 con gái b/ỏ đ/i, 30 phút sau cả nhà chồng tá/i m/ặt…
Bố chồng mất lúc 3 giờ sáng. Điện thoại reo, người vợ giật mình tỉnh giấc. Ở đầu dây bên kia, chồng cô chỉ nói đúng một câu: “Bố mất rồi, em đưa con qua sớm.”
Cô thức dậy, đánh thức hai con gái. Con bé lớn bảy tuổi ngơ ngác hỏi mẹ: “Ông nội ngủ luôn hả mẹ?” Cô xoa đầu con: “Ừ, ông ngủ luôn rồi.”
Trời chưa sáng, sương vẫn giăng đặc. Khi ba mẹ con đến, tang lễ đã chuẩn bị. Mọi người tấp nập, ai cũng khóc thương. Người vợ lặng lẽ đỡ mẹ chồng đang run rẩy. Bà nhìn cô, gật đầu mà không nói gì. Cô không khóc, chỉ thấy nhói nơi ngực. Bố chồng cô hiền, thương con dâu, hay mua kẹo, mua quà cho cháu gái. Hôm rồi còn dặn cô nghỉ ngơi nhiều vì gầy đi nhiều quá.
Một lát sau, chồng cô về. Nhưng anh ta không đi một mình. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trẻ, tóc uốn lọn, khuôn mặt trang điểm nhẹ, và một cậu bé chừng bốn tuổi. Thằng bé có đôi mắt giống chồng cô đến lạ. Họ bước vào nhà. Người phụ nữ cúi đầu chào, trên tay xách giỏ trái cây. Thằng bé bám chặt váy mẹ nó, mắt đảo nhìn mọi người.
Tang gia bối rối. Mấy người cô, dì xì xào nhưng không ai dám hỏi. Mẹ chồng cô nhìn thấy cảnh đó, hai vai run lên, bà quay mặt đi, giọt nước mắt rơi xuống nền gạch.
Người vợ đứng yên. Hai con gái cô níu vạt áo mẹ, mắt mở to. Cô cúi xuống, vuốt tóc chúng. Không ai hiểu trong đầu cô lúc đó đang nghĩ gì. Không khóc, không gào, không trách móc.
Sau lễ nhập quan, người phụ nữ kia dắt con trai đến lạy bàn thờ. Chồng cô đứng cạnh, tay đặt nhẹ lên vai đứa bé. Người vợ nhìn cảnh đó, ngực thắt lại. Mọi thứ vỡ vụn trong im lặng. Cô quay sang nhìn hai con gái. Chúng nhìn bố, nhìn người phụ nữ kia, rồi lại quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy sợ hãi và khó hiểu.
Đến trưa, cô rút điện thoại, gọi xe. Rồi cô vào buồng, lấy mấy bộ quần áo của ba mẹ con bỏ vào túi xách. Cô không quên lấy sổ hộ khẩu và giấy khai sinh của con. Xong xuôi, cô dắt tay hai con bước ra cửa. Cô không chào ai. Mọi người nhìn theo, không ai kịp phản ứng. Họ nghĩ cô giận chồng, đi ra ngoài một lát cho khuây khỏa. Một đứa em chồng chạy ra hỏi: “Chị đi đâu đó?” Cô chỉ nói: “Chị đưa con đi, có gì mai về.”
Ba mẹ con lên xe. Cô dặn tài xế chạy thẳng về nhà. Về đến nơi, cô gọi cho luật sư riêng, người đã đồng hành cùng cô suốt năm năm gây dựng công ty nhỏ từ những đồng vốn ít ỏi ban đầu.
“Anh chuẩn bị giúp em giấy tờ rút toàn bộ vốn góp. Em sẽ bán phần hùn trong công ty cho anh Sơn. Việc này phải xong trước 5 giờ chiều.”
“Có vấn đề gì à em?” – luật sư hỏi, giọng lo lắng.
“Em không sao. Em chỉ chấm dứt thôi.”
Xong cuộc gọi, cô nhắn tin cho em chồng:
“Em báo với anh ấy, chị đã rời đi. Ba mẹ con chị cũng đã rời đi. Từ nay không cần bận tâm nữa. Luật sư sẽ liên lạc.”
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vậy. Mười phút sau, điện thoại cô đổ chuông. Là chồng. Cô không bắt máy. Anh ta gọi thêm bốn lần nữa, rồi chuyển sang nhắn tin:
“Em đang làm gì vậy? Về đi, đừng làm căng lúc này.”
Cô đọc tin nhắn, chỉ nhếch miệng cười. Cô gọi lại cho em chồng:
“Chị báo trước. Toàn bộ tài khoản công ty, chị đã đóng. Tiền mặt, chị chuyển khoản sang ngân hàng khác. Chị rút hết vốn rồi. Ngày mai công ty sẽ có thông báo họp cổ đông bất thường.”
Đầu dây bên kia im lặng. Cô nghe rõ tiếng xôn xao, tiếng ai đó thở dốc.
“Chị… chị tính sao…?”
“Anh ấy muốn lo hậu sự thì bảo người phụ nữ mới hỗ trợ. Chị không có nghĩa vụ nữa.”
Cúp máy.
Trời Sài Gòn nắng gắt. Trong tang lễ, chồng cô gục xuống ghế, tay run bần bật. Mẹ chồng cô tái mặt, ôm ngực thở hổn hển. Người phụ nữ kia hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có di ảnh bố chồng, trong khói nhang nghi ngút, vẫn nhìn xuống tất cả bằng ánh mắt hiền hậu. Ông đã ra đi, không kịp chứng kiến cảnh gia đình mình tan nát chỉ trong một buổi sáng.
Người vợ bế con gái út lên, con bé lớn nắm tay mẹ chặt. Cô vuốt tóc con, mỉm cười nhẹ nhõm. Trong lòng cô, nỗi đau đã hết. Chỉ còn sự thanh thản của một người đàn bà cuối cùng cũng buông được sợi dây ràng buộc cuộc đời mình.