Gia đình ông Phong chuyển về căn biệt thự này đã hơn mười năm. Dù nằm trong khu phố giàu có, ngôi nhà mang dáng vẻ cũ kỹ với sân vườn phía sau gần như bị lãng quên. Chỉ có vài gốc cây ăn trái già cỗi và nền gạch đã sụt lún theo thời gian.
Một ngày đầu hè, ông Phong quyết định cải tạo lại khu vườn để làm nơi trồng rau sạch và đặt một bàn trà thư giãn. Đội thợ được thuê đến, bắt đầu tháo dỡ lớp gạch đã nhuốm màu thời gian.
Giữa buổi sáng nắng dịu, một trong những người thợ chợt hô lên:
— Có cái gì lạ dưới đây, ông ơi!
Ông Phong tiến lại. Bên dưới lớp gạch cũ, giữa nền đất cứng, là một chiếc hộp gỗ bị chôn khá nông. Hộp đã bạc màu, phủ đầy bụi đất nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Ông Phong lau nhẹ lớp bụi, rồi chậm rãi mở nắp.
Bên trong là một vài món đồ cũ: một cuốn sổ tay bìa da sờn góc, vài bức ảnh đen trắng đã ngả màu, một chiếc khăn tay thêu tên “Linh”, và một cây bút máy kiểu cổ.
Tất cả đều sạch sẽ, được xếp ngay ngắn — như thể ai đó từng nâng niu, cất giữ chúng rất cẩn thận.
Không khí bỗng trầm xuống. Không ai nói gì, nhưng không phải vì sợ hãi — mà là một sự yên lặng đầy tôn trọng.
Về sau, ông Phong đem chiếc hộp lên lau sạch. Cuốn sổ tay hóa ra là nhật ký của một thiếu nữ, ghi lại những dòng suy nghĩ vụn vặt từ năm 1978. Những câu chuyện về mảnh vườn này, về một chú mèo tên Mít, và về một cậu bạn trai chưa kịp tỏ tình.
Ngôi nhà này, trước khi thành biệt thự, từng là một căn nhà nhỏ đơn sơ.
Chiếc hộp là phần ký ức còn sót lại.
Từ đó, mỗi lần ngồi trong vườn, ông Phong lại thấy lòng dịu lại. Giữa thế giới xô bồ, ông đã vô tình đào lên một lát cắt ký ức, mộc mạc và dịu dàng như chính mảnh đất này.