Tôi là Nam, một người đàn ông góa vợ đã ba năm. Vợ tôi, Lan, ra đi sau một tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng Tí, con trai năm nay vừa tròn sáu tuổi. Từ ngày Lan mất, tôi một mình gà trống nuôi con, vừa làm cha vừa làm mẹ. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng nụ cười của Tí là động lực để tôi tiếp tục.
Như mọi ngày, hôm đó tôi đưa Tí đến trường mẫu giáo rồi đón nó về vào buổi chiều. Trên đường về, Tí ngồi sau xe, ôm chặt lấy tôi, bỗng chỉ tay vào bức ảnh của Lan treo trên tường phòng khách, giọng non nớt nhưng đầy nghiêm túc: “Ba ơi, hôm nay con thấy mẹ ở cổng trường. Mẹ bảo con rằng mẹ không về nhà với ba nữa.” Tôi khựng lại, tim như thắt. Nghĩ rằng Tí nhớ mẹ quá nên tưởng tượng, tôi chỉ xoa đầu nó, cười buồn: “Mẹ ở trên trời, con à. Con mơ thấy mẹ thôi.”
Nhưng ánh mắt Tí không giống đang nói dối. Cả đêm, tôi trằn trọc, hình ảnh Lan hiện lên trong đầu. Cô ấy luôn dịu dàng, yêu thương Tí hơn cả bản thân. Lời nói của con khiến tôi không thể dửng dưng. Quyết định tìm hiểu rõ, hôm sau tôi xin nghỉ làm nửa ngày, đến trường đón Tí sớm hơn bình thường.
Khi đến cổng trường, tôi đứng lẫn vào đám phụ huynh, quan sát từ xa. Tí đang chơi với các bạn trong sân. Đúng lúc ấy, một người phụ nữ bước đến gần cổng. Cô ấy mặc áo dài trắng, tóc dài xõa ngang lưng, dáng người mảnh mai giống hệt Lan. Tim tôi đập thình thịch. Cô ấy đứng đó, nhìn Tí từ xa, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy u buồn. Tôi cố nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt quen thuộc đến đau lòng.
Tôi tiến lại gần, gọi lớn: “Lan?” Người phụ nữ giật mình, quay sang nhìn tôi. Đôi mắt ấy, tôi không thể nhầm được. Nhưng chưa kịp nói thêm, cô ấy vội quay đi, bước nhanh ra góc đường rồi biến mất sau chiếc xe buýt vừa chạy qua. Tôi đuổi theo, nhưng chỉ còn lại con đường trống. Hụt hẫng, tôi đứng lặng, lòng rối bời. Là Lan thật sao? Hay chỉ là một người giống cô ấy?
Về nhà, tôi hỏi Tí thêm về “mẹ” mà nó thấy. Tí kể, người đó đứng ở cổng trường, vẫy tay với nó, còn nói: “Mẹ chỉ muốn nhìn con, nhưng mẹ không thể ở lại.” Tôi lục lại giấy tờ cũ, tìm thông tin về vụ tai nạn năm xưa. Mọi thứ vẫn rõ ràng: Lan qua đời tại hiện trường, bệnh viện xác nhận không còn cứu được. Nhưng tại sao Tí lại thấy cô ấy? Và người phụ nữ tôi gặp hôm nay là ai?
Quyết tâm tìm sự thật, tôi quay lại trường, xin xem camera an ninh. Trong đoạn video, đúng là có một người phụ nữ đứng ở cổng, nhìn Tí từ xa. Khuôn mặt không rõ vì khẩu trang, nhưng dáng hình ấy khiến tôi run rẩy. Tôi nhờ một người bạn làm bên công an điều tra thêm. Vài ngày sau, bạn gọi tôi, giọng ngập ngừng: “Nam, người này… cô ấy tên Hương, em họ của Lan. Cô ấy vừa trở về sau nhiều năm ở nước ngoài. Có lẽ Tí nhầm vì họ giống nhau.”
Tôi tìm gặp Hương. Khi đối diện, cô ấy bật khóc, thú nhận. Hương và Lan từng rất thân, nhưng sau khi Lan mất, Hương không chịu được nỗi đau, bỏ đi xa. Gần đây trở về, cô đến trường chỉ để nhìn Tí, đứa cháu mà cô yêu quý. Hương không dám gặp tôi vì sợ làm tôi đau lòng, nhưng cô không ngờ Tí lại nhận ra và nghĩ cô là mẹ.
Tôi lặng người, vừa buồn vừa nhẹ nhõm. Hương không phải Lan, nhưng sự xuất hiện của cô như một lời nhắc nhở rằng tình yêu của Lan vẫn còn đâu đó, qua Tí, qua những người thân còn lại. Tôi mời Hương về nhà, để Tí được gặp “cô” của mình. Nhìn Tí cười rạng rỡ bên Hương, tôi thầm thì với bức ảnh của Lan: “Anh sẽ chăm sóc con thật tốt, em yên tâm nhé.”