×

Mẹ chồng giàu có b;í m;ật thuê người đ /ẻ h;;ộ và cái kết không thể ngờ khi đứa trẻ được sinh ra…

Tôi tên là Lan, 32 tuổi, lấy chồng đã được 5 năm. Chồng tôi, anh Hùng, là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có ở thành phố. Mẹ chồng tôi, bà Thúy, là một người phụ nữ quyền lực, sắc sảo, luôn tự hào về gia thế và dòng họ của mình. Bà có một nỗi ám ảnh lớn: phải có cháu trai để “nối dõi tông đường”. Nhưng tôi, sau ba lần mang thai, đều sinh con gái. Dù tôi và chồng tôi không bận tâm, thậm chí rất yêu thương ba cô công chúa nhỏ, nhưng mẹ chồng tôi thì không chấp nhận được.

Lần đầu tôi sinh bé Mít, mẹ chồng còn tỏ ra vui vẻ, bảo: “Con gái đầu lòng cũng tốt, lần sau cố lên.” Đến lần thứ hai, bé Mận ra đời, bà bắt đầu khó chịu, thường xuyên bóng gió: “Nhà này chỉ có mỗi thằng Hùng, phải có thằng cu mới được.” Đến khi bé Mơ – cô con gái thứ ba của tôi – chào đời, mẹ chồng tôi gần như không thèm nhìn mặt cháu. Bà lạnh lùng nói thẳng: “Cô không đẻ được con trai thì nhà này coi như tuyệt tự. Tôi không chấp nhận!”

Tôi đau lòng lắm, nhưng chồng tôi luôn an ủi, bảo rằng anh không quan trọng chuyện con trai hay con gái, miễn là các con khỏe mạnh. Nhưng mẹ chồng tôi thì không nghĩ vậy. Bà bắt đầu gây áp lực, thậm chí còn ép tôi đi khám xem có vấn đề gì không. Tôi biết, bà không hài lòng với tôi, dù tôi đã cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận dâu con.

Một ngày nọ, khi tôi đang bận chăm sóc ba đứa nhỏ, mẹ chồng gọi tôi lên phòng riêng. Bà nói với giọng đầy quyết đoán: “Lan, tôi đã tìm cách rồi. Cô không đẻ được con trai, tôi sẽ thuê người đẻ hộ. Tôi đã chọn được một cô gái trẻ, khỏe mạnh, gia cảnh khó khăn, cô ta đồng ý mang thai hộ cho nhà mình. Tôi sẽ lo hết mọi chi phí, cô không cần bận tâm. Chỉ cần sau này đứa bé ra đời, cô nhận nó làm con là được.”

Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Tôi phản đối kịch liệt, bảo rằng tôi không muốn làm chuyện trái đạo đức như vậy, nhưng mẹ chồng tôi gạt đi: “Cô không có quyền quyết định. Đây là chuyện của dòng họ, tôi làm vì tương lai nhà này. Cô chỉ cần im lặng và làm theo.” Chồng tôi, dù không đồng ý, nhưng cũng không dám cãi mẹ, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi, bảo: “Mẹ đã quyết rồi, mình đành chịu thôi.”

Thời gian trôi qua, mẹ chồng tôi bí mật sắp xếp mọi thứ. Cô gái được thuê mang thai hộ sống ở một nơi khác, mọi chi phí sinh hoạt, khám thai đều do bà lo. Tôi không được gặp cô ấy, cũng không biết gì về cô ấy, chỉ nghe mẹ chồng thỉnh thoảng khoe: “Thai khỏe lắm, bác sĩ bảo là con trai. Lần này nhà mình có phúc rồi!”

Đến ngày cô gái kia sinh, mẹ chồng tôi hí hửng chuẩn bị từ sớm. Bà mặc bộ áo dài sang trọng, đeo vàng đầy người, đích thân đến bệnh viện để đón “cháu trai đích tôn”. Chồng tôi cũng đi cùng, còn tôi ở nhà với ba đứa nhỏ, lòng đầy lo lắng. Tôi không biết mình nên cảm thấy thế nào – vừa tủi thân, vừa bất an, vừa thương cho cô gái kia.

Buổi chiều hôm đó, mẹ chồng tôi trở về, nhưng không khí trong nhà hoàn toàn khác với sự vui mừng mà tôi tưởng tượng. Bà bước vào, khuôn mặt tái mét, đôi mắt đầy thất vọng và tức giận. Chồng tôi đi phía sau, cúi đầu, không nói một lời. Tôi lo lắng hỏi: “Mẹ, sao thế ạ? Đứa bé thế nào rồi?”

Mẹ chồng tôi ném chiếc túi xách xuống ghế, giọng run run: “Đẻ được thằng cu thật đấy, nhưng mà… nó không phải con của thằng Hùng!” Tôi sững sờ, chưa kịp hiểu thì bà tiếp tục: “Cô ta – cái cô tôi thuê – đã có thai từ trước khi tôi thuê! Cô ta lừa tôi, nói là sẽ mang thai với tinh trùng của thằng Hùng, nhưng hóa ra cô ta đã có thai với người khác rồi! Đứa bé sinh ra, nhìn mặt là biết ngay, không có nét nào giống nhà mình cả!”

Cả nhà chồng tôi choáng váng. Bố chồng tôi, người vốn ít nói, cũng không kìm được mà quát lên: “Bà làm cái trò gì thế này? Tiền bạc đổ vào bao nhiêu, giờ lại rước cái nhục này về nhà!” Mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt, vừa tức vừa hối hận: “Tôi chỉ muốn tốt cho nhà này… Ai ngờ lại bị lừa thế này!”

Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Nhẹ nhõm vì tôi không phải nhận một đứa trẻ không phải con mình, nhưng xót xa vì mẹ chồng tôi đã đi quá xa chỉ vì nỗi ám ảnh “cháu trai nối dõi”. Chồng tôi bước đến, ôm tôi, thì thầm: “Anh xin lỗi em, từ giờ anh sẽ không để mẹ làm những chuyện như thế này nữa.”

Sau sự việc đó, mẹ chồng tôi thay đổi hẳn. Bà không còn nhắc đến chuyện con trai, con gái nữa, mà bắt đầu dành thời gian chơi với ba cô cháu gái. Bà nhận ra rằng, hạnh phúc gia đình không nằm ở việc phải có một đứa cháu trai, mà là ở tình yêu thương và sự gắn kết giữa các thành viên. Dù câu chuyện này để lại một vết sẹo trong lòng tôi, nhưng nó cũng là bài học lớn cho cả gia đình, đặc biệt là mẹ chồng tôi, về giá trị thực sự của tình thân.

Related Posts

Ba chị em gái xi:;nh nhất xóm đồng loạt “không chồng mà ch:;ửa”, cha mẹ đẻ chế:t điếng

Ở cuối xóm nhỏ ven sông, nơi tiếng chim hót líu lo mỗi sáng hòa cùng tiếng gió thổi qua những rặng tre, có ba chị em…

Làm bác sĩ đỡ đ;;ẻ đã 10 năm, hôm nay tôi vô tình bắt gặp ca của vợ cũ

Tôi làm bác sĩ sản khoa đã 10 năm, đỡ đẻ không biết bao nhiêu ca, từ những trường hợp dễ đến phức tạp. Công việc quen…

Cô gái trẻ qua đời trong vụ tai nạn đèo Bảo Lộc, chồng gục ngã cạnh thithe trong đau đớn

Chuyến đi du lịch cùng gia đình và bạn bè tại Đà Lạt đáng lẽ là một kỷ niệm đẹp, nhưng trên đường về, tai nạn kinh…

Phát hiện thithe nam giới dưới mương nước ở Hải Dương

 Sáng nay, quần chúng nhân dân đã phát hiện một thi thể nam giới trong tư thế nằm ngửa dưới mương nước, thuộc địa phận thôn Uông…

Lê Phương xuất hiện tại cúng th:;ất lần 3 của Quý Bình

Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn…

Lê Phương đến nhà mẹ Quý Bình khẳng định vị trí

Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn…