×

Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười

Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó.

Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp:
“Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!”

Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ.

Nhưng chỉ đúng mười giây sau…

Một cú va đập như búa bổ khiến tàu rung mạnh, rồi đột ngột nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng hét thất thanh xé toạc không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp.

Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc, tiếng người kêu cứu, và cả tiếng im lặng chết chóc. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy. Một chị lớn bị kẹt dưới thanh gỗ, tôi gỡ ra. Một bé gái trôi dạt xa, tôi túm được áo phao, cố đẩy bé vào xuồng cứu hộ vừa kịp đến.

Mặt mũi trầy xước, tay rướm máu, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu…

Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển. Cách đó vài mét là một chiếc giày nhỏ màu đỏ, đúng là của bé út – đôi giày con mới được tặng hôm sinh nhật.

Tôi lặn xuống. Nước tối đen, lạnh buốt và đầy mảnh vỡ sắc nhọn. Tôi lần theo, túm được tay chồng – bàn tay đã lạnh cứng. Anh vẫn ôm chặt hai con trong lòng, như thể thân thể mình là chiếc phao cuối cùng của lũ trẻ.

Tôi không biết mình đã gào lên bao nhiêu lần, nước tràn vào miệng, mắt cay xè. Tôi vừa lay anh, vừa đấm vào ngực chính mình. Chỉ một khoảnh khắc thôi – đúng một khoảnh khắc tôi mải cứu người khác trước, mà gia đình nhỏ của tôi… đã ra đi lặng lẽ.


Tối hôm đó, tôi ngồi một mình giữa trung tâm cứu hộ, quanh là thân nhân khóc ngất, tên người mất được ghi vội bằng bút dạ trên bảng trắng.
Có người nói: “Chị ấy cứu được ít nhất 6 người đấy.”
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.
Tôi chỉ biết mình mất 3 người mình yêu nhất… để đổi lại 6 mạng sống lạ mặt.

Không ai sai.
Chỉ là biển không chừa cho ai cả, kể cả những người hạnh phúc nhất.

Related Posts

Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Vịnh Hạ Long như vang vọng giọng ông Huấn, vẫn kể chuyện về Hòn Trống Mái, như thể ông vẫn lái tàu Én Xanh, lướt trên sóng mãi mãi

Chiều thứ bảy, mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa lơ lửng trên Vịnh Hạ Long, nhuộm vàng những ngọn núi đá vôi trồi lên…

Người phụ nữ đang livestream quay cảnh nhóm bạn cùng nhau đi du lịch giữa biển ở Hạ Long thì thuyền đột nhiên ru;/ng lắ;/c d-ữ d-ội

Chiếc tàu du lịch Vịnh Xanh chầm chậm lướt sóng giữa làn nước ngọc xanh biếc của vịnh Hạ Long. Trên boong tàu, tiếng cười nói rộn…

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi

Tả Thanh Oai, một vùng quê ngoại thành Hà Nội, nơi những con đường đất đỏ bụi mù ngày nắng và lầy lội ngày mưa. Anh Quý,…

Thuyền trưởng hét lên, yêu cầu mọi người mặc áo phao, nhưng giọng ông lạc đi trong tiếng giông

Cuối tuần rồi, gia đình anh Tuấn ở Bắc Ninh náo nức chuẩn bị cho chuyến đi Cô Tô cùng công ty. Bốn người – anh Tuấn,…

Tiếng động cơ tàu cứu hộ vang lên giữa màn đêm, “ở đây! Cháu ở đây!” – Nam dùng chút sức lực cuối cùng để hét lên.

Mùa hè năm nay Hà Nội ngập trong cái nắng oi ả. Gia đình Nam – một cậu bé 11 tuổi vừa hoàn thành xuất sắc năm…

Sáng hôm ấy, bầu trời Hạ Long xám xịt, nhưng cả đoàn vẫn lạc quan: “Mưa chút thôi, rồi sẽ tạnh”

Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh – đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ…