Tôi kết hôn với Tuấn – người thừa kế của một gia tộc tài phiệt lẫy lừng – sau ba năm yêu nhau trong kín đáo. Tôi biết rõ vị trí của mình trong gia đình ấy: một cô gái xuất thân bình thường, không danh giá, không của hồi môn, nhưng được Tuấn yêu – và từng ấy thôi đã đủ để tôi bước vào cánh cửa tưởng như không dành cho mình.
Suốt ba năm làm dâu, tôi mang thai hai lần – đều là con gái. Dù Tuấn chưa từng nặng lời, ánh mắt của mẹ chồng và những cuộc họp gia tộc dần khiến tôi hiểu: tôi là người phụ nữ “thiếu sót”.
Rồi một ngày, em gái tôi – Linh – tìm đến, nước mắt ngắn dài, tay đặt lên bụng:
– Chị… em xin lỗi. Em mang thai… là con trai… và là con của anh Tuấn.
Tôi không còn nghe rõ gì nữa. Mọi thứ xung quanh như chìm vào sương mù. Linh là em ruột tôi – người tôi từng nhường phần ngon, người từng khóc trên vai tôi vì những mối tình không trọn. Còn Tuấn, người từng nắm tay tôi qua bao sóng gió, giờ đây lại chà đạp lên tất cả chỉ vì một đứa con trai?
Bố mẹ tôi gọi tôi về, giọng không còn do dự:
– Con nên rút lui. Cái nhà ấy cần người nối dõi. Linh mang thai con trai, nó có thể giữ vị trí ấy thay con.
Tôi cười. Một nụ cười không còn nước mắt.
– Vị trí ấy… à?
Không ai biết, tôi đã không còn là tôi của ba năm trước. Tôi không còn đơn độc. Sau lưng tôi là một tập đoàn luật sư mà tôi bí mật gây dựng cùng người bạn thân từ những ngày đại học. Và trong tay tôi, là sự thật mà không ai trong họ dám tưởng tượng.
Ngày cưới diễn ra rình rang. Linh mặc váy cưới trắng muốt, bụng hơi nhô lên, ánh mắt rạng ngời. Tuấn đứng đó, vẫn phong độ và lạnh lùng như ngày anh phản bội tôi.
Khi tiếng nhạc vừa dứt, cánh cửa lễ đường bật mở.
Tôi bước vào – váy đen thanh lịch, ánh nhìn sắc lạnh. Tất cả quay đầu lại. Linh sững người, Tuấn mặt tái mét. Mẹ chồng thì thét lên:
– Cô còn mặt mũi đến đây làm gì?
Tôi không trả lời. Chỉ giơ cao một tờ giấy, giọng vang lên rành mạch:
– Xin lỗi đã cắt ngang. Nhưng có một sự thật mà tôi nghĩ, mọi người nên biết trước khi rước con dâu mới vào nhà.
Tôi giơ cao tờ xét nghiệm, giọng lạnh lẽo như dao:
– Đây là kết quả phân tích di truyền của Tuấn, chồng cũ của tôi. Theo đó, anh ta mang đột biến NST giới tính khiến không thể sinh con trai. Đứa trẻ trong bụng Linh – dù là ai – thì chắc chắn không phải con anh ta.
Một tiếng “rầm” vang lên – là ly rượu cưới trong tay mẹ chồng cũ tôi rơi xuống. Linh sụp xuống đất, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Tuấn chết đứng. Còn tôi? Tôi xoay người, bước đi thản nhiên.