Các nữ tu đồng loạt phát hiện mình mang thai, cả tu viện bàng hoàng thức xuyên đêm tìm sự thật, nào ngờ “cha” của tất cả những đứa trẻ ấy chính là…
Một tu viện nhỏ trên vùng núi cao vốn yên bình bỗng trở thành tâm điểm của sự hoài nghi và xì xào khi lần lượt từng nữ tu phát hiện… mình đang mang thai. Không ai dám tin vào kết quả, và cũng không ai hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Những con người đã dành trọn đời mình cho đức tin, lời nguyện và sự thanh tịnh, giờ lại đối mặt với một thực tại không ai lý giải nổi.
Đêm hôm ấy, cả tu viện không ai ngủ. Họ cầu nguyện, họ khóc, họ chất vấn lẫn nhau bằng những ánh mắt hoang mang. Tin đồn bắt đầu rò rỉ ra ngoài, khiến người dân dưới chân núi bàn tán dữ dội. Một “vết nhơ” cho cả cộng đồng, một cơn địa chấn trong niềm tin.
Ban đầu, người ta nghi ngờ một âm mưu từ bên ngoài. Kẻ phá hoại? Ma quỷ? Hay thậm chí có người dám thì thầm: “Một người đàn ông nào đó đã lén lút ra vào tu viện suốt bao tháng?” Một nữ tu trẻ gần như suy sụp vì cảm giác tội lỗi… dù cô chẳng làm gì sai.
Nhưng rồi, sau nhiều tuần lễ điều tra âm thầm và những cuộc xét nghiệm kéo dài trong bí mật, sự thật cuối cùng cũng lộ diện – không ai ngờ, “người cha” đứng sau tất cả… lại là cùng một người.
Đó là bác sĩ trưởng đoàn y tế tình nguyện từng ghé tu viện ba tháng trước.
Nhưng ông không làm gì sai.
Hóa ra, trong đợt khám chữa bệnh định kỳ, các nữ tu đã được tiêm… vaccine trong chương trình thử nghiệm sinh sản dành cho phụ nữ lớn tuổi đang gặp rối loạn nội tiết. Tuy nhiên, lô vaccine ấy bị lỗi nghiêm trọng. Thay vì ổn định hormone, nó lại kích hoạt khả năng sinh sản một cách bất thường – và do một trục trặc về quy trình, một loại phôi nhân tạo được đưa vào trong quá trình tiêm mà không ai hay biết.
Kết quả là: toàn bộ các nữ tu đều mang thai mà… không hề có một cuộc “thụ tinh” nào như người ta tưởng.
Câu chuyện bị phanh phui khiến dư luận dậy sóng. Người đổ lỗi cho tu viện. Người chỉ trích hệ thống y tế. Người thì cho rằng đó là phép màu, là “ý Chúa” theo một cách mà con người không thể hiểu.
Riêng các nữ tu, họ chọn giữ lại những đứa bé.
Một vài người rời tu viện để nuôi con. Một số khác ở lại, biến nơi từng là biểu tượng của sự tĩnh lặng thành một mái ấm lạ lùng – nơi những đứa trẻ không có cha… nhưng lại có rất nhiều “mẹ”.
Và trong cái rối ren tưởng chừng là tai họa ấy, người ta bắt đầu bàn về quyền được làm mẹ, về giới hạn của khoa học, và về một điều tưởng như cũ kỹ: lòng trắc ẩn.